T/S Alan Phan, Chủ Tịch Quỹ Đầu Tư Viasa
22 Sep 2012
Chúng ta thường có những lưu luyến đặc
biệt với những gì “đầu tiên” dù chưa chắc trải nghiệm hay món quà đó có
gì đặc biệt hay đẹp hơn so với những gì nhận được sau này. Ngây ngất
nhất vẫn là “nụ hôn đầu”, quyến rũ nhất vẫn là “cô hàng xóm đầu tiên”
khi tim biết rung động; bỡ ngỡ nhất là ngày Mẹ dẫn đi học khi mới lên
năm, hồi hộp nhất là món quà Noel khi vừa biết đợi…Với tôi, tuyệt vời
nhất là ly cam vắt đầu khi cha dẫn ra nhà hàng Thanh Thế kéo ghế mừng
ngày sinh nhật thứ 6; hay cuốn tập tranh Matisse mẹ mua ở Khai Trí khi
lên 10.
Trên chuyến máy bay qua Mỹ năm 1963, tôi
mơ màng nghĩ là mình sẽ nhớ vô cùng chiếc Mobylette cả gia đình thu góp
tiền mua cho khi đậu Tú Tài I hạng ưu. Thế nhưng khi bước chân xuống
Washington DC, tôi ngợp mắt với những chiếc xe ô tô muôn màu nghìn dạng.
Chiếc Mobylette của tôi là cô gái quê đang bị mờ nhạt trong thế giới
của các hoa hậu, tài tử…tận Holywood.
Sau đó, trong 6 tháng đầu ở đại học Penn
State, tôi vất vả chạy theo học trình, quên cà ô tô hay Mobylette, dù
vẩn nhìn thèm thuồng từ cửa sổ của căn hộ nhỏ qua nhà bên cạnh. Chủ nhà
là một anh thợ sửa xe, nhà chỉ 2 người mà anh có đến 4 chiếc ô tô. Anh
khoe là mua rẻ được từ các khách hàng không muốn nhức đầu với các tu bổ
của xe cũ. Anh chỉ chiếc Fiat Spider 1951 đang nằm phơi sương nắng trong
một góc sân, hỏi tôi muốn mua không vì anh cần thêm tiền để mua chiếc
khác. Tôi hỏi giá, anh nói rẻ lắm, bán cho chú giá vốn 400 đô đó. Đây là
3 tháng tiến ăn ở của tôi trong học bổng. Tôi chỉ có 150 đô tiền để
dành, mượn thêm bạn cùng phòng là 50 đô (sau khi hứa sẽ chở nó đi học
trọn đời). Chủ xe đồng ý cho tôi trả góp trong 12 tháng phần còn lại và
tôi lái chiếc Fiat về bên nhà, hân hoan như vừa ngủ được với cô đào Liz
Taylor.
Trong 3 tháng đầu, tôi săn sóc ăn ngủ
với chiếc Fiat như người tình trăm năm. Tôi lau chùi, thoa sáp đánh bóng
mỗi ngày. Thỉnh thoảng, đem thức ăn ra xe, lái đến một điểm vắng trong
công viên, vừa ăn vừa thủ thỉ trò chuyện. Nhiều đêm mùa hè nóng nực, tôi
và Fiat chạy ra giữa đồi núi, ngủ dưới triệu triệu ánh sao, mặc kệ loài
muỗi, mơ về một thiên đường cạnh biển và những nàng con gái diễm lệ
trong bikini.
Đó là những phút giây hạnh phúc. Người
yêu mang tên Fiat cũng có nhiều tật chứng rất khó thương. Tệ nhất là bộ
máy có thể ngừng bất cứ lúc nào. Thắng xe thì vừa đạp vừa cầu nguyện,
kèn xe thì lúc không chịu kêu lúc thì kêu không ngừng như đang có kinh
nguyệt và giàn giáo cho sườn xe thì bệ rạc như ngồi trên lưng ngựa không
yên.
Năm tháng đầu thì cũng tạm được vì có sự
cố gì thì qua đập cửa anh thợ hàng xóm. Sau khi anh dọn đi xa, bỏ tôi
lại với “cục nợ” thì ác mộng xuất hiện gần như mỗi ngày. Tính sổ lại,
tôi thấy thời gian mình đẩy xe nhiều hơn lúc lái. Sau vài lần phải xuống
xe đẩy phụ, thằng bạn cùng phòng cũng như các bạn sinh viên tôi hay cho
quá giang, lắc đầu từ chối khi tôi mời lên xe.
Buồn nhất là chuyện Jenny, một người đẹp
tôi theo đuổi tán tỉnh suốt mấy tháng, mới đồng ý đi lên núi dã ngoạn
và ăn picnic. Trời chạng vạng tối, tôi phải đưa nàng về thì chiếc Fiat
từ chối không nổ máy. Jenny nghĩ là tôi gạt nàng lên chỗ vắng vẻ để làm
chuyện bê bối nên cho tôi một bạt tai rồi bỏ chạy về bằng taxi. Đêm đó
tôi nằm lại trên đồi vắng và may mà không tìm ra bật lửa, chứ không tôi
đã đốt người yêu Fiat ngày nào.
Một tuần sau đó, tôi lái chiếc Fiat
xuống để ở một khu ổ chuột của Harrisburg. Chìa khóa trong ổ, tôi hy
vọng bọn đầu gấu sẽ lấy chiếc xe và tôi được vài trăm đô la bảo hiểm.
Sau 3 ngày, quay lại, chiếc xe vẫn không ai đụng đến. Một thằng bạn mua
lại với giá 100 đô, còn đòi cho trả góp trong 10 tháng. Tôi gật đầu, nhẹ
nhõm.
45 năm qua, tôi đã sở hữu đến gần 100
chiếc xe khác nhau. Từ chiếc xe khiêm tốn như Chevy Nova đến chiếc
Lamborghini hoành tráng, tôi không làm sao nhớ hết. Nhưng chiếc Fiat
Spider vẫn nằm trong ký ức thú vị nhiều đêm mất ngủ. Một thế giới thật
đơn giản nhưng cũng đầy hỉ nộ ái ố làm đầy ắp ngày tháng.
Quên, chiếc Fiat cũng đã dậy tôi một bài
học sau này: nếu cần chơi đùa suốt đêm với người đẹp, tôi chỉ cần kéo
dây nối bougie cho xe không chạy được. Hay nói mình làm mất chìa khóa
đâu rồi?
Alan Phan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét